Dịch từ bài viết của Ada Hegerberg, www.theplayerstribune.com, 16 tháng 12 năm 2018
https://www.theplayerstribune.com/en-us/articles/ada-hegerberg-not-here-to-dance
Đây là câu chuyện về buổi tối đẹp nhất trong suốt cuộc đời tôi. Đó là về khoảnh khắc buổi lễ trao giải Quả bóng vàng mà tôi không bao giờ quên, thậm chí nếu tôi sống được đến 200 tuổi. Nó không liên quan gì đến việc nhảy.
Nó là tất cả mọi thứ dành cho sự tôn trọng.
Và với Roberto Carlos, và Kylian Mbappé, và Mario Balotelli.
Nhưng câu chuyện thực ra bắt đầu từ hai tuần trước buổi lễ. Nó bắt đầu với một câu nói đơn giản, hoàn toàn không ngờ (out of the blue).
"Ada, cô có thể giữ bí mật?" Đó là sự khởi đầu cho một giấc mơ tuyệt vời. Một trong số những trợ lý huấn luyện viên ở đội Olympic Lyon đã gọi tôi đến văn phòng sau khi tập luyện. Ông ấy nói, "Nghe này, cô không được nói với ai." Tôi nói "O.K.?"
Ông nói, "Cô sẽ không nói với ai chứ?" Tôi nói, "Tôi sẽ không nói với bất kì ai."
Và sau đó ông ấy đã nói điều ấy...
Ông nói, "Cô sẽ dành được quả bóng vàng." Khi tôi nghe những từ đó, 7.000 hình ảnh bắt đầu lướt qua tâm trí tôi. Bởi vì nó không chỉ là Quả bóng vàng. Nó là Quả bóng vàng nữ đầu tiên. Vì thế tôi hoàn toàn choáng ngợp. Tôi bắt đầu khóc và cười cùng lúc.
Ông nói, "Cô sẽ giữ bí mật, phải không?" Tôi nói, "Tất nhiên, tất nhiên."
Thế đấy, tôi giữ được bí mật nhỏ đó có 10 phút. Ngay khi vào trong ô tô, tôi gọi facetime cho bố mẹ, họ đang thăm bà chị tôi, Andrine, ở PSG. Lúc đó họ đang đi dạo ở ngoài Paris, vì thế mẹ chĩa camera loanh quanh các đại lộ, cứ như là để nói nhìn này, cưng!
Tôi nói, "Mẹ, mẹ sẽ không thể nào tin điều này."
Mẹ tôi quay nhanh camera trở lại, và trên khuôn mặt đầy tình lo lắng mẫu tử (full of Mom Concern).
Mẹ nói, "Đang có chuyện gì sao? Con có O.K.?!"
Tôi nói, "Mẹ, con sẽ dành Quả bóng vàng."
Và mẹ bắt đầu khóc.
Bố tôi lắc đầu tỏ ra không thể tin nổi.
Khi chúng tôi bỏ máy, tôi ngồi trong ô tô tĩnh lặng, nghĩ, đó không thể là sự thật. Đó chắc chắn là giấc mơ.
Nó cứ thế diễn ra trong hai tuần. Hằng đêm, tôi gần như không ngủ. Rồi khi tôi tập luyện, tôi có thể hoàn toàn quên đi tất cả. Đó là điều kì diệu của bóng đá, phải không? Mặc kệ thứ gì diễn ra trong cuộc đời, bạn hoàn toàn quên nó khi quả bóng lăn tới chân. Nhưng rồi ngay khi tôi vào trong xe sau khi luyện tập, tôi sẽ lại nhớ ra.
Tôi sẽ dành Quả bóng vàng.
Nó không thể là thực.
Bạn là một đứa con gái nhỏ ở một làng quê bé xíu ở Na Uy.
Nó không thể là thực.
Khi còn nhỏ, bố yêu thích kể cho tôi nghe câu chuyện như thế...
Xem nhé, khi lớn, chúng tôi là một gia đình bóng đá thực sự - mẹ và bố đều là huấn luyện viên, và chị là một cầu thủ xuất sắc. Tôi trẻ hơn hai tuổi, nên tôi luôn là người xem - ngồi ở khán đài với những quyển sách và cốc sô đa. Tôi chẳng muốn làm gì với nó.
Chị tôi không chỉ chơi bóng trong đội bóng đá toàn con trai. Chị thực ra là đội trưởng của đội bóng toàn con trai đó. Và huấn luyện viên? Đó là mẹ. Đó là một điều kinh dị khi lớn lên trong một thị trấn 7000 người ở tận cùng thế giới (in the middle of nowhere). Đó là cảm giác bình đẳng thực sự. Không ai đàm tiếu gì về việc chị là đội trưởng và mẹ là huấn luyện viên.
Đó không phải là chuyện bóng đá nam, bóng đá nữ. Đó đơn giản là bóng đá. Dù sao, một ngày nọ tôi ngồi trên cỏ nhìn chị đang làm chủ cuộc chơi, và một trong số phụ huynh quay lại nói với tôi, "Ada, cháu sẽ làm gì khi lớn?"
Tôi có lẽ đắm chìm vào quyển sách, vì thế tôi phải suy nghĩ lâu lâu.
Vì thế vị đó cố gắng giúp đỡ tôi. Ông ấy nói, "Cháu sẽ làm cầu thủ bóng đá giống như chị chứ?"
Và ngay lập tức, tôi nhìn ông với sự khó chịu và nói, "Không, cháu sẽ làm một công việc thực sự."
Bố vẫn suốt ngày cười về câu chuyện đó. Nó là một câu trả lời đậm chất Na Uy, tôi nghĩ thế. Người Na Uy là những người rất thực tế.
Tất nhiên, điều đó không kéo dài lâu. Khi tôi bắt đầu chơi bóng và yêu cuộc chơi đó, tôi hiểu ngay rằng tôi không muốn chơi bóng chỉ để vui. Nó gần như ngay lập tức là chuyện sống chết. Tôi muốn là Thierry Henry - một cầu thủ hoàn hảo dù nhìn nhận theo cách nào. Tôi muốn rời nhà và chơi ở nước ngoài. Tôi muốn trở thành xuất sắc.
Khi tôi chắc là khoảng 11 tuổi, bố tôi nói với tôi, "Nếu con thực sự muốn điều đó, chúng ta sẽ dành tâm sức 100%. Chúng ta sẽ làm mọi thứ vì con. Nhưng chỉ khi là con muốn nó."
Tôi nói với ông rằng tôi muốn điều đó hơn tất cả mọi thứ trên đời. 1000%.
Nó không phải vì tiền. Không liên quan đến tiền. Nó là sự đam mê. Nó hoàn toàn vì bóng đá. Mỗi khi chúng tôi thua một trận, tôi thất vọng đến mức đạp xe về nhà đầy nước mắt. Và đó là một trận bóng trẻ con ở một nơi tận cùng thế giới ở Na Uy. Nó chẳng quan trọng.
Nhưng nó quan trọng với tôi.
Một điều tôi muốn nói với tất cả các bạn gái đang đọc những điều này là: Bạn không thể đánh mất ngọn lửa. Bạn không thể để bất cứ ai lấy đi ngọn lửa từ bạn. Nếu bạn có những giấc mơ lớn, ngọn lửa chính là điều duy nhất sẽ giúp bạn đạt được chúng.
Sẽ không thể thực hiện nếu chỉ có tài năng không thôi. Sẽ không thể thực hiện nếu chỉ có sự kiên nhẫn. Bạn sẽ bị thử thách và đẩy tới giới hạn mà bạn có thể chịu đựng. Bạn sẽ phải làm việc cực nhọc đúng như những người đàn ông để có thể lên được đỉnh cao của môn thể thao, nhưng với số tiền thu được ít hơn rất nhiều. Bạn sẽ khóc (to cry). Bạn sẽ bị tung hê (to throw up). Bạn sẽ bị đau đớn (to ache). Tôi nhớ khi tôi cuối cùng cũng có cơ hội để ra nước ngoài chơi bóng ở Đông Đức với Turbine Potsdam, tôi còn ngây thơ lắm. Tôi 17 tuổi, và vẫn đang cố gắng kết thúc việc học ở trường đồng thời.
Chúng tôi tập luyện ba lần mỗi ngày.
Chúng tôi tập luyện khi trời mưa bão, dưới tuyết. Điều đó không quan trọng.
Nó thật sự rất tàn bạo. Nó đẩy bạn tới ngưỡng đổ vỡ.
Nhưng tất cả từng cầu thủ có mặt đúng giờ và cố gắng 100%. Mỗi một ngày. Không xin lỗi, không phàn nàn. Không ai cố gắng phàn nàn. Tôi có lúc về nhà khi tối và tôi đau đớn và kiệt sức đến nỗi thiếp đi trên giường lúc bảy giờ tối với bài tập về nhà vương vãi khắp nơi.
Có rất nhiều khoảnh khắc không ai nhìn thấy. Nhưng bạn không thể đánh mất ngọn lửa.
Tôi có thể nói hàng giờ về sự bình đẳng, và những điều cần thiết phải thay đổi trong bóng đã, và trong xã hội nói chung. Nhưng đến cuối cùng, mọi thứ quay về sự tôn trọng.
SỰ TÔN TRỌNG.
Tôi không bao giờ coi mình là cẩu thủ bóng đã nữ. Không khi tôi còn ở một ngôi làng nhỏ ở Na Uy. Không khi tôi chịu đựng ở Đức. Không khi tôi cuối cùng đến được Lyon.
Chúng tôi làm việc siêng năng như mọi cầu thủ bóng đá, chấm hết. Chúng tôi trải qua cùng những trải nghiệm và những cơn đau đầu. Chúng tôi cùng chịu những hi sinh. Chúng tôi bỏ gia đình ở lại để theo đuổi giấc mơ, như tất cả.
Nó đơn giản là về sự tôn trọng.
Tôi đã rất may mắn khi kí hợp đồng với Olympic Lyon, nơi là hình mẫu cho mức độ tôn trọng. Ở Lyon, đội bóng nam và nữ được đối xử bình đẳng. Chung ta cần thêm những người ở trong trò chơi này với tầm nhìn của Jean-Michel Aulas, người hiểu việc đầu tư cho bóng đá nữ là đôi bên cùng có lợi cho câu lạc bộ và thành phố và các cầu thủ.
Khi bạn có được sự đầu tư đẳng cấp thế giới, bạn có kết quả ở đẳng cấp thế giới.
Khi đề cử Quả bóng vàng nữ được công bố, Lyon của chúng tôi có bảy cầu thủ ở trong danh sách. Bảy trên 15. Nó làm chúng tôi rất đỗi tự hào, và đó là minh chứng cho công việc của Ồng Aulas. Sự nghiệp bóng đá của tôi nở hoa ở Lyon bởi vì chúng tôi ở trong môi trường thực sự chuyên nghiệp mỗi một ngày.
Cầu thủ nam được đối xử như đồng nghiệp của chúng tôi. Rất là đơn giản. Đó thực ra là cách thức đáng ra nên có ở mọi nơi? Mọi cầu thử nữ xứng đáng có cơ hội như thế để phát triển. Có rất nhiều tài năng ngoài kia ở khắp nơi trên thế giới xứng đáng có được cơ hội để tỏa sáng.
Các liên đoàn bóng đá, bạn có đang lắng nghe?
Chúng ta có thể làm tốt hơn.
Vì thế lễ trao giải thưởng Quả bóng vàng 2018 mang nhiều ý nghĩa lớn hơn tôi. Đó không phải là khoảnh khắc dành cho tôi. Đó là khoảnh khắc dành cho chúng ta.
Đó là lý do tôi không thể ngủ vào buổi tối. Đó là lý do tim tôi như nhảy ra ngoài lồng ngực khi tôi đến lễ trao giải. Nhưng có một điều kì diệu xảy ra. Điều tôi sẽ nhớ cho đến tận 200 năm nữa.
Ngay khi tôi ngồi xuống, tôi cảm giác có ai đó đập vào phía sau ghế.
Tôi nghe, "Này! Ada! Ada!”
Bạn có nhớ khi bạn ở trường tiểu học và đứa bạn đập vào phía sau ghế để nói với bạn một bí mật? Nó giống như thế.
Tôi quay lại, và đó là Roberto Carlos.
Anh ấy có nụ cười to.
Anh ấy nói, "Ada! Lại là tôi đây"
Khi tôi thắng giải Cầu thủ nữ Châu Âu của năm vào năm 2016, Roberto cũng ngồi ở phía sau tôi. Vì thế chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều tối hôm ấy với sự hòa trộn hài hước tiếng Anh, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha và cử chỉ tay chân, và chúng tôi đã là bạn bè. Anh ấy có rất nhiều sự tôn trọng cho bóng đá nữ, và anh ấy rất hài hước. Ngay khi tôi lại nhìn thấy anh ấy và chúng tôi bắt đầu nói chuyên, vai tôi nhẹ bẫng. Tôi hoàn toàn thư giãn.
Tôi được bao quanh bởi tình yêu và sự tôn trọng. Tôi được bao quanh bởi bóng đá. Những huyền thoại. Những người hiểu thế nào là sự hi sinh.
Tôi không thể ngừng cười.
Khi tôi lên sân khấu để nhận giải thưởng, mọi thứ chìm trong yên lặng. Mọi thứ đều ấm áp. Mọi thứ đều hoàn hảo. Tôi nhìn xuống đám đông và nhìn thấy rất nhiều những cầu thủ bóng đá tuyệt vời. Cầu thủ nữ và cầu thủ nam bên cạnh nhau.
Thật là khoảnh khắc kì diệu, đẹp đẽ.
Tôi sẽ không để nó bị phá hỏng bởi trò đùa ngu ngốc của người dẫn chương trình.
Nó đã không phá hỏng khoảnh khắc ấy ngay khi đó.
Nó không phá hỏng khoảnh khắc ấy trong kí ức tôi.
Phần hay nhất là khi tôi về chỗ ngồi, tôi không biết làm thế nào với chiếc cúp. Nó rất to và sáng, và tôi không muốn ôm nó trên đùi trong suốt phần còn lại của buổi lễ.
Thế là tôi làm một hành động rất Na Uy.
Tôi để nó xuống sàn dưới chỗ ngồi.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy Roberto lại đập vào ghế.
Anh ấy nói, "Ada! Ada! Bạn đang làm gì vậy?"
Tôi nói, bằng tiếng Tây Ban Nha, "Có gì sai, Roberto?"
Anh ấy nói, "Bạn không thể đặt nó dưới sàn! Đó là Quả bóng vàng!"
Tôi nói, "Roberto, tôi phải làm gì với nó?"
Anh ấy nói, "Đây, tôi sẽ bảo vệ nó cho bạn"
Anh ấy mở rộng vòng tay như thể, đây, đưa đứa bé cho tôi. Tôi sẽ bế nó.
Tôi không thể dừng cười. Tôi đưa anh Quả bóng vàng và anh giữ nó ở trong tay gần như cả buổi lễ, bảo vệ nó.
Roberto Carlos!
Tôi đã nghĩ, Đó không thể là thật. Đó là một giấc mơ.
Và khi đến cuối buổi lễ, tất cả các người thắng giải chụp ảnh cùng nhau - tôi, Luka Modrić và Kylian Mbappé. Hiển nhiên, Mbappé đã đạt cúp cho lứa tuổi dưới 21, và cậu ta rất là dễ thương, và tâm trạng tôi rất tốt, nên tôi đã đùa vui một chút.
Tôi nói, "Kylian, bạn phải tập luyện tiếng Anh để nói lời cám ơn vào năm sau, khi bạn chiến thắng giải lớn nhất."
Mọi người đều cười. Tôi nghĩ là tôi làm chủ khoảnh khắc đó (I think I nailed it).
Thật là một khoảnh khắc... Tôi đứng vai kề vai với Mbappé và Modrić, và tất cả máy quay lóe sáng, và chúng tôi cười. Không có gì có thể hơn thế. Đó đúng là buổi tối tuyệt vời nhất đời tôi. Không phải vì giải thưởng, mà là vì sự tôn trọng ở trong khán phòng đó. Đó là tất cả những gì tôi muốn.
Khi buổi lễ kết thúc, đêm đã về khuya, và tôi đi trên đường phố Paris với gia đình, mang Quả bóng vàng trong tay. Và tôi dừng lại chụp vài ảnh ở đối diện Khải Hoàn Môn, và rồi chúng tôi nhận ra là chúng tôi đang đói.
Nhưng lúc đó đã gần nửa đêm, nên mọi cửa hàng ăn đã đóng cửa. Chúng tôi cứ đi đi mãi cho đến khi chúng tôi tìm thấy một quán ăn Iran nhỏ ở bên đường. Quán về cơ bản là trống rỗng trừ một người ca sĩ đang hát oang oang một vài bài.
Tất cả chúng tôi ngồi dùng bữa ở đó, với người ca sĩ hát các ca khúc pop Iran trong suốt khoảng thời gian ấy. Anh ấy thật sự hát từ trái tim, và chúng tôi ăn kebab và cơm và cười vui về những kỉ niệm xưa. Vào thời điểm đó, điện thoại của tôi ngập tràn những tin nhắn về lời bình luận của người dẫn chương trình. Tôi không nghĩ là nó đã lan truyền như virus. Tôi có rất nhiều tin nhắn ủng hộ tuyệt vời từ những đồng nghiệp đá bóng. Thậm chí Mario Balotelli cũng gửi cho tôi tin nhắn, một sự ngạc nhiên mát lành. Nhưng phải thành thật với bạn, tôi chỉ đọc phần lớn vào ngày hôm sau.
Đêm đó, chúng tôi chả quan tâm. Chúng tôi đang tận hưởng thời gian của cuộc đời. Một lúc nào đó, người phục vụ tiến đến và hỏi thức ăn thế nào, và anh ấy chỉ vào cái hộp đen sáng bóng ở trên bàn.
Anh ấy nói, "Xin lỗi, nhưng nếu bạn không phiền thì tôi có thể hỏi, có gì trong đó?"
Mẹ tôi nói, "Ồ, chả có gì, Nó chỉ là Quả bóng vàng."
Chúng tôi mở hộp và bắt đầu chụp ảnh với mọi người trong quán ăn. Thật là một khung cảnh vãi, tôi cam đoan.
Người Na Uy, người Iran, người Paris... một ca sĩ hạnh phúc... và Quả bóng vàng.
Nếu nó có thể xảy ra với tôi, nó có thể xảy ra với bất kì ai.
Vì thế, không, tôi xin lỗi phải nói - Tôi không thể lắc mông.
Nhưng nếu bạn bắt gặp tôi vào đúng thời điểm trong một đêm nào đó, và tôi cảm thấy thoải mái, và bạn bật một ca khúc pop Iran hoàn hảo ... Tôi có thể hát bằng cả trái tim.
Và tôi cũng hơi biết chơi bóng đá.